Bài học của người thầy Do Thái
“Thầy giáo Do Thái chèo một chiếc thuyền lớn theo sau những nam sinh gan dạ đang bơi trong dòng nước biển xanh ngắt. Bơi chưa đầy nửa dặm, những chàng thanh niên vốn bơi rất chuyên nghiệp lại dần rời khỏi cuộc chơi mà trèo lên thuyền của thầy. Phần đông đều cảm thấy kiệt lực và chẳng thể bơi tiếp. Người thầy chỉ cười và tiếp diễn chèo thuyền ra xa bờ hơn.
Khi cách thức bờ khoảng một dặm thì thầy bỗng ngột dừng thuyền và ra lệnh cho phần lớn các sinh viên của bản thân mình dancing ra khỏi thuyền và bơi tham gia bờ ngay vì thuyền sắp chìm. Thấy phi thuyền nặng vật nài chở cả nhóm người đông đúc như muốn chìm thật, các học trò liền khiêu vũ ngay xuống biển và cố khôn cùng bơi tham gia bờ mà không ngoái đầu quay về…
Người thầy lờ lững rãi chèo chiến thuyền nhẹ từ từ theo sau nhưng luôn giữ một khoảng đủ để vừa quan sát và cung cấp khi cần, nhưng vừa không để học sinh nhân thức phi thuyền vẫn nổi sau lưng họ.
Một lát sau, rất nhiều các học sinh đều bơi vào tới bờ an ninh vô sự, người thầy mới lên bờ chạm mặt học sinh của chính mình và hỏi từng lực lượng học trò.
Nhìn những học trò không dám bơi, thầy hỏi rằng: “Vì sao các em không nhập cuộc?”
Các học sinh đáp: “Vì em thấy biển bát ngát, không nhân thức bơi đi đâu nên em cảm thấy bồn chồn, lo âu và rời khỏi cuộc chơi ngay trong khoảng đầu”.
Thầy lại tiếp diễn hỏi những sinh viên đã dũng cảm bơi ra biển: “Tại sạo các em sớm dừng lại khi bơi ra biển vì thấy kiệt sức, nhưng khi bơi vào bờ thì các em lại bơi được quãng các con phố còn dài hơn gấp nhị lần quãng trục đường đã bơi ra, khi sức lực cũng đã mỏi mệt?”
Các học sinh đều nói rằng khi bơi từ bờ ra biển, tâm lý hoang mang khi bơi ra biển khơi mênh mông đã làm họ khiếp sợ, khi mà chiếc thuyền của thầy ở phía sau như một cái phao đồn cứu sinh mời gọi. Chính cho nên, họ với tốc độ cao cảm thấy kiệt sức nên bỏ cuộc.
Họ bỏ cuộc vì sốt ruột phổ biến hơn là vì kiệt lực. Lúc đó, con thuyền của thầy là chọn lựa an toàn hơn tất cả so với việc bơi tiếp mà không nhân thức sẽ tới đâu. Nhưng khi bơi vào bờ, dù xa hơn và sức đã mệt, nhưng họ vẫn có thể về tới nơi là vì bờ biển quen thuộc phía trước mặt là đích đến bình an, nhìn thấy bờ biển trước mắt, họ càng bơi càng hăng hái, và về đích rất nhanh.
Nghe ngừng các câu trả lời của học sinh, người thầy Do Thái tỉnh bơ nói: “Như các em vừa trải qua, bờ biển là chỉ tiêu rõ ràng. Khi có mục tiêu rõ ràng để vươn đến, rất nhiều các em đã bơi được một quãng xa một cách tiện lợi. Chỉ tiêu rõ ràng trong tầm mắt đã truyền cho các em sức mạnh, sự kiên trì và niềm tin để chinh phục mọi gian khổ. Hơn nữa, khi các em bơi vào bờ với suy nghĩ rằng chiến thuyền của thầy đang chìm, các em không còn có thể phụ thuộc phi thuyền nữa ngoài chính sức lực còn lại của các em, nên các em đã dốc sức bơi tham gia cho bằng được.”
Có mục tiêu rõ ràng, và không còn trục đường lùi hay bất kỳ sự cung cấp nào khác, các em đã phụ thuộc chính mình và đã về đích ngoạn mục. Còn khi các em bơi trong khoảng trong bờ ra biển khơi bất tận, các em không thấy được mục tiêu phía trước mặt, nên các em lập cập rơi vào cảm giác hoang mang, rồi dần trở thành vô vọng…
Không có chỉ tiêu rõ ràng để vươn đến, các em đều dễ dàng rời khỏi cuộc chơi. Cam kết lúc ấy các em đều nghĩ rằng bản thân mình đã cố vô cùng rồi và chỉ được tới thế thôi. Bữa nay biển yên, chúng ta lại ở trong vịnh nên không có con sóng nào lớn cản trở các em khi bơi ra biển, và cũng chẳng có con sóng xuôi chiều nào giúp các em bơi tốc độ hơn vào bờ, nhưng các em đều tự bản thân vượt được quãng tuyến đường xa hơn phổ quát quãng trục đường mà ngay trước đây không lâu các em đã nghĩ là mình đã bơi hết tài năng đấy thôi.”.
Tiêu chí rõ ràng làm nên yếu tố khác biệt
Chỉ tiêu rõ ràng làm nên yếu tố khác biệt. Nó như chiếc chìa khóa đầu tiên, tạo dựng ra cánh cửa trước tiên đưa chúng ta chạm tới thắng lợi một bí quyết mau lẹ nhất. Hãy hiểu yếu tố chính mình muốn khiến cho, kiểm soát ý nghĩ đó trong đầu, và hàng ngày hãy khiến nhân tố cần làm, và mỗi hoàng hôn, bạn sẽ thấy chính mình tới gần chỉ tiêu hơn.
Chỉ tiêu giúp chúng ta thắng lợi mọi nỗi lo ngại và vượt lên được mình để chinh phục gian khổ một phương pháp phi thường. Có chỉ tiêu rõ ràng để cố gắng, mọi gian truân trở thành chuyện nhỏ bé vì ta biết bạn dạng thân chính mình đang đi đâu.
Khi khiến cho việc không có tiêu chí, mọi việc dù nhỏ tuổi cũng biến thành gian nan không thể vượt lên. Ta cứ mãi loay hoay, muốn thoát ra khỏi lớp vỏ bọc để kiếm tìm sự thay đổi, sự tạo ra... nhưng ta lại không nhân thức phải mở đầu trong khoảng đâu, phải làm như thế nào.
Vậy thì, công tác đầu tiên và dễ chơi nhất là hãy tự đặt ra tiêu chí phấn đấu cho mai sau của bản thân mình. Nếu thấy khó, hãy khởi đầu trong khoảng những tiêu chí đơn giản, rồi sau đó hãy nâng dần để làm được những gì mà bản thân mình muốn. Người không có tiêu chí cũng giống như một con tàu không có bánh lái, lênh đênh vô định giữa đại dương bát ngát.
Robert A Heinlein đã từng nói một câu rất hay rằng: “Khi không có tiêu chí được xác định rõ ràng, chúng ta tình nghĩa tới mức quái dị với những việc lủn mủn thông thường cho tới khi sau cùng chúng ta trở thành nô lệ cho chúng.”
Theo Trí Thức Trẻ
Xem tại: An toan thuc pham ngay tet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét