Những dòng tâm tình và bức ảnh đánh dấu cảnh đôi vợ chồng trẻ Bắc Giang, Lan Duyên và Mạnh Khang, quyến luyến chia tay nhau tại sân bay nhận được hơn 15.000 lượt like và 2.000 bình luận chỉ sau một vài giờ đăng chuyên chở.
Đôi uyên ương yêu nhau được 4 năm và đơn vị đám cưới 04 tuần 1/2017. Chồng Duyên tốt nghiêp Đại học Công nghiệp Thái Nguyên, giờ sang Nhật làm kỹ sư cơ khí. Ngày 1/9, cả gia đình tiễn anh sang xứ người khiến việc ba năm. "Tôi rất bi hùng khi phải xa chồng trong thời điểm này. Ngày tôi sinh con, anh cam đoan cũng không thể có mặt bên tôi, nhưng vì tương lai, tôi phải nén lại mọi xúc cảm", cô gái mang bầu 7 bốn tuần tâm tư.
Bức tranh hai bà xã chồng Duyên quyến luyến chia tay nhau khi Khang sẵn sàng đi Nhật làm cho phổ quát người xúc động. |
Dưới đây là san sẻ khiến phổ thông người xúc động của Lan Duyên:
Không có tình yêu nào toàn màu hồng. Tình yêu của chúng chính mình cũng vậy, bào chữa nhau vô số lần, chia tay hàng trăm lần, nhưng lần nào người làm hòa cũng là anh. Em học dưới Hà Nội, anh ở tận Thái Nguyên, mà hễ khi nào em giận anh cũng xuống tận nơi để làm cho lành... Đến khi chính mình lấy nhau, anh vẫn vậy, vẫn nhiệt tình, cẩn thận, thân mật em từ những cái nhỏ tuổi nhặt nhất. Anh ít nói, ít bộc lộ sự thương cảm nhưng anh tốt, hiền lành chăm chỉ nổi tiếng ở làng.
Nhà anh bác mẹ đều đi làm cho nhưng mẹ vẫn tranh thủ cấy thêm mấy ruộng lúa, trồng thêm ruộng rau. Sắp tới ngày cấy, anh đã dặn trước em là không phải đi, để anh và mẹ thôi, em ở nhà lo cơm cháo. Thế mà sáng sớm trước khi đi, anh vẫn tranh thủ tậu cái bánh để ở nhà em ăn, trưa anh vẫn tranh thủ về trước để hộ em cơm nước, anh không bao giờ để em phải khiến cho gì một mình.
Ngày em có bầu, em mừng một anh mừng mười. Anh bảo từ giờ không bao giờ thèm cãi nhau, không bao giờ thèm giận nhau với em nữa. Thế nhưng khiến sao giảm thiểu khỏi, hi hữu chính mình vẫn giận nhau, nhưng cứ một lúc lại thôi, em không thể giận nổi vì cái tính tếu táo, vui nhộn của anh.
Em bầu bí, anh cũng chưa đi khiến cho đâu cả, nên ngày ngày hai vợ chồng ở nhà lo cơm nước cho bố mẹ. Anh lúc nào cũng chỉ sắm xem em bầu bí ăn gì là tốt nhất, anh chú ý tậu cho em từng quả dừa về bổ rồi bê tận nơi cho em. Hôm nào em kêu mệt là anh sắm cam, vắt cam mang tận giường cho em uống. Anh ân cần em đến nỗi ngoài cổng có bụi mía một số cây thôi, trong đó có một cây cao hơn những cây còn lại, chỉ được có một số đốt chưa ngọt, anh cũng phải chặt cho em ăn. Sáng sáng anh thường là người dậy trước, anh lọ mọ đi rang cơm cho em, hôm thì luộc cho em quả trứng rồi mang tham gia tận giường khẽ gọi em dậy ăn...
Duyên rất bi tráng khi phải xa chồng, nhưng đành chấp nhận vì mai sau của nhì người. |
Anh cũng chưa bao giờ để em đi đâu một mình. Em bán ít hàng trên mạng cho đỡ bi đát, anh cũng tranh đi đưa hàng cho em. Anh còn chăm chỉ post bài cùng em, dù không được bao nhiêu đâu nhưng vui lắm. Em dành được số tiền lần đầu kiếm ra sắm cho anh cái bàn để máy tính chỉ 650 nghìn. Thế mà em thấy vui vẻ thế, anh cũng vậy, anh hăng say lau chùi, ngắm vuốt và không kết thúc nói cám ơn em.
Thế rồi cũng đến ngày anh phải đi xa, bươn chải kiếm đồng bạc để lo cho cuộc sống. Anh đi Nhật, anh xa em, khi đứa con trong bụng mở đầu bước sang 04 tuần thứ bảy. Anh chẳng thể ở lại tới khi con chào đời. Ngày họ báo cáo lịch bay em khóc rộng rãi lắm, đêm em chẳng thể ngủ được cứ khóc nghẹn, tim đau như cắt. Anh an ủi cổ vũ như thế nào em cũng vẫn khóc. Anh vẽ ra tương lai thật đẹp trước mặt để em nín, anh bảo sang đó "chồng khiến cho được phổ thông tiền, cung phi ở nhà ko phải bán mấy đồ lung tung trên mạng nữa. Hậu phi muốn tậu gì cho con, cho cung phi cũng được, chồng khiến cho gửi tiền về cho, hoàng hậu ở nhà chỉ việc ăn ngủ nghỉ để con sinh ra được khoẻ mạnh".
Anh chỉ lo em ở nhà bi lụy và khó nhọc, anh dặn cha mẹ không để em đi mua thức ăn một bản thân mình nguy hiểm dù nhà chỉ bí quyết chỗ bán thức uống chưa đầy 500m. Anh dặn bố ví như nấu cơm bố bưng mâm cho em, không để em bưng nặng, anh dặn mẹ, con đi rồi phi tần con ở nhà bi thảm thì ba má để phi tần con lên nhà ngoại ở cho dễ chịu...
Ngày anh đi, cả nhà đưa anh ra phi trường, em không tin giây khắc thê thiếp chồng sắp xa nhau nó lại đau đến thế... Em khóc nấc, có thể ngất đi đươc ấy, anh chỉ nhân thức lau nước mắt, an ủi em, dặn dò em như dặn trẻ con vậy. Anh dặn em thưởng thức toàn diện, dặn em chuyển di chậm trễ rãi, dặn em không được khóc, không được bi lụy phổ biến anh đi anh lại về...
Sang đó anh mở đầu công việc trong khoảng 5 giờ chiều đến 4 giờ sáng hôm sau... 9 giờ tối được về nhà ăn cơm, anh tranh thủ gọi cho em. Nhìn anh xúc từng thìa cơm tham gia mồm nhanh nhảu, ăn với tốc độ cao để kịp quay lại làm việc, không nói được mấy câu, em thương anh vô hạn. Em chỉ nhân thức khóc nhưng lén quay đi, không để anh thấy, sợ anh không lặng tâm làm cho việc. Anh bận khiến cho suốt nhưng không quên ân cần em. Em lên ngoại ở, anh nhắn tin cho mẹ, nhờ mẹ động viện chăm em thật kỹ. Khi về nội chơi anh lại nhắn tin dặn mẹ anh tìm đồ này đồ kia cho em ăn, không để em khiến cho gì nặng, em đi khám, đi siêu âm mẹ nhớ đưa em đi, không để em đi một chính mình...
Em cám ơn anh về rất nhiều, em cảm thấy bản thân mình may mắn lắm khi được làm cho vợ anh, được làm cho con dâu của bố mẹ. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, chồng yêu của em.
Mộc Miên
Có thể bạn quan tâm: Cung ngay tet nguyen dan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét