Dù nhân thức anh ta có hậu phi con ở quê và tôi vẫn chưa ly hôn với chồng, nhưng vì lý trí không chiến thắng nổi bạn dạng năng nên tôi đã ngã vào vòng tay người đàn ông đó.
Phi tần chồng tôi từng có vui vẻ viên mãn, tròn đầy. Hồi đó, sau khi cưới nhau được ít ngày, hậu phi chồng tôi dắt díu nhau lên thành phố thành lập công ty. Ban sơ, chúng tôi khởi nghiệp bằng nghề buôn bán hàng điểm tâm. Cuộc sống dù chỉ đủ đắp đổi qua ngày nhưng chưa khi nào thê thiếp chồng tôi sờn.
Sau mấy năm, kinh tế mái ấm tôi khá giả hẳn lên. Chúng tôi tậu đất, xây được căn nhà khang trang. Năm 2005, chồng tôi quyết định tạo dựng công ty xuất khẩu khiến ăn. Hồi đó, thấy vốn không phổ biến, tôi từng khuyên chồng nên suy nghĩ lại. Nhưng anh cố định không nghe.
Sau đó, chồng tôi vay mượn tiền khắp nơi, thậm chí là cả vay nặng lợi nhuận để thi hành ý định. Thương chồng, tôi cũng chỉ biết cầu mong cho điều hên đến với anh mà thôi. Nhưng cuối cùng, trời không chiều lòng người, công ti của anh thất bại.
Đó thực sự là một cơn độc ác mộng với cả nhà tôi. Người ta bè đảng lượt tới đòi nợ. Có kẻ còn bắt nạt dọa sẽ không để chúng tôi lặng giả dụ không thanh toán đúng hẹn. Từ một gia đình có của ăn của để, trong chốc lát chúng tôi khánh tận. Hoàng hậu chồng tôi nỗ lực giấu đứa con sắp vào lớp 1 để cháu không biết nhưng rộng rãi hôm có người tới đòi nợ mạt sát ồn ã, con tôi sợ thút thít thảm thiết làm tôi xót con vô cùng.
Tôi nhân thức những khó khăn chồng chất kì vọng hai hoàng hậu chồng tôi phía trước. Chúng tôi cũng chưa tính được phải làm thế nào để thay đổi. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ bỏ chồng. Bà xã chồng sống với nhau, lúc hoán vị nạn thế này tôi khiến cho gì có lòng nào mà bỏ rơi anh.
Tôi luôn tự nhủ sẽ bên chồng, túng bấn cùng nhau nỗ lực. Thế nhưng, vào một đêm khi con gái đã ngủ say, anh khẽ lay tôi dậy bảo ra phòng khách nói chuyện.
Theo chân anh, tôi bất giác thấy hoảng loạn, lo lắng đến lạ. Anh bảo, giờ khoản nợ ngày càng lớn vì lợi nhuận mẹ đẻ lãi con. “Chỉ còn phương pháp là ly hôn thì hai mẹ con mới được yên ổn ổn. Anh sẽ tạm lánh đi đâu đó còn em mang con về quê. Căn nhà bán đi để trang trải nợ nần. Sau này anh sẽ sớm mua về”, chồng tôi nói.
Nghe chồng nói vậy, tôi nhất quyết không nghe theo. Tôi bảo: “Có mệnh hệ gì thì phi tần chồng cũng phải ở bên nhau. Giờ bỗng nhiên ly hôn, người ta đánh giá thế nào về em?”. Tôi nói hầu hết, chồng tôi chỉ vắng lặng mà không nói thêm lời nào.
Lúc đó, tôi những tưởng anh đã suy nghĩ tiếp nối mà bỏ yêu cầu kia đi. Nhưng không ngờ, chiều hôm sau khi đi khiến cho về, tôi hoảng hốt khi thấy quần áo, đồ đạc của anh đều đã bị dọn đi hết. Anh chỉ để lại cho tôi mấy dòng chữ “anh xin lỗi hai mẹ con” rồi bỏ đi biệt tăm.
Chồng bỏ đi đằng đẵng 2 năm, 3 năm ngoái 5 năm mà không một lần về nhà, cũng chẳng có thông tin gì. Mọi số tiền phải thanh toán nần đều do tôi phụ trách. Tôi dò hỏi phần đông mọi mối quan hệ nhưng cũng chẳng người nào biết anh đi đâu. Thời gian đó, tôi đã khóc cạn nước mắt vì nhớ thương và cũng vì hận chồng.
Rồi cuộc sống của nhì mẹ con tôi cũng bớt gian nan hơn. Bí quyết đây gần 2 năm, trong một lần đi lấy hàng ở cửa khẩu Móng Cái, Quảng Ninh, tôi quen một người con trai làm nghề tài xế. Anh ta hỗ trợ tôi rất nhiều trong việc đi lấy hàng. Anh còn đưa cho tôi một khoản tiền khá lớn nói, hãy sử dụng nó để trang trải nốt khoản nợ ở nhà băng, lúc nào có thì trả cũng được.
Dù nhân thức anh ta có phi tần con ở quê và tôi vẫn chưa ly hôn với chồng, nhưng vì lý trí không thành công nổi bạn dạng năng nên tôi đã ngã vào vòng tay người nam nhi đó. Sau này, cứ khi nào đi lấy hàng tôi và anh ta lại hứa hò với nhau. Dù cũng có chút tình cảm với người tài xế này, nhưng quả thực, tôi không xác định nhân tố gì đó bóng gió người con trai này. Tôi đã cho rằng, sau này khi đã trả hết nợ cho anh ta, tôi sẽ tự động rút lui.
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Cho đến 1 hôm bí quyết đây 2 tuần, khi vừa đón con đi học về, tôi đã chết sững khi thấy bóng một người đại trượng phu thân thuộc đang đứng trước cổng nhà bản thân mình. Vâng, không nói ra hẳn quần chúng cũng sẽ đoán được ra người đó là bạn nào.
Chồng tôi! Anh già và tiều tụy đi trông thấy. Hôm đó, tôi đã khóc ngất lên bất tỉnh xuống trong vòng tay chồng. Anh xin lỗi tôi rồi giải thích suốt bao năm qua không thể liên lạc về với phi tần. Hóa ra, sau khi bỏ đi, anh tham gia Đắk Lắk làm công. Nhưng vì làm cho ăn chẳng nhận bao lăm nên anh hổ ngươi không dám về nhà.
Nhị năm quay về đây, công việc khá hơn anh mới nghĩ tới chuyện đi tậu mẹ con tôi. Anh đề nghị đón nhì mẹ con tham gia Đắk Lắk để cả nhà cùng đoàn tụ. Vì vẫn thương chồng và muốn con có một gia đình đúng nghĩa, tôi đã dung thứ cho anh.
Và trong lúc chồng tôi đang tất tưởi làm các giấy tờ xin chuyển trường cho con, chuẩn bị đồ đoàn thì tôi lại rơi tham gia cảm giác rối bời, hoảng sợ. Tôi đã có bầu với người lái xe kia! Cái thai cũng được khoảng 8 tuần rồi các anh chị ạ. Tôi đã khóc tất cả mà không biết phải khiến cho sao với tình huống này.
Phá thai thì tôi chẳng thể, còn nói với chồng, liệu anh có tha thứ cho tôi không? Mái nhà tôi mới chỉ sum họp được ít ngày thôi, sao cuộc sống luôn bắt tôi phải đứng trước những ngã rẽ trái ngang vậy chứ? Tôi phải làm gì hiện thời, xin mọi người cho tôi lời khuyên!
Phi tần dấm dúi bỏ thai để xóa chứng cớ cặp bồTôi chắc chắn đó không hề là đứa con của tôi, nếu không cô ấy đã không làm cho vấn đề ác hiểm độc tới vậy. Nước cờ của cô vợ có chồng bắt nhân tìnhTôi là một người hậu phi, từng có chồng ngoại tình, bởi vậy hơn ai hết, tôi nắm bắt nỗi uất ức bị giành giật, phải san sẻ tình cảm của người đàn ông bản thân chiều chuộng với thiếu nữ khác là như thế nào. Tâm tư nhói lòng của người thiếu nữ vừa bắt bồMười năm trước, chắc hẳn cả tôi và chồng tôi đều nghĩ, được cùng nhau sống dưới một mái ấm là niềm vui vẻ nhất dương thế... |
(Theo Dân Việt)
Theo VietNamNet
Có thể bạn quan tâm: Me don than
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét