Mở mang hạn điền là phương hướng biểu thị tinh thần đổi mới quyết liệt. Nhưng câu chuyện chính ở đây là khiến thế nào để khi đất đai dồn lại người nông dân có đời sống khá hơn thì khía cạnh đáng thấp thỏm nhất lại ở chỗ người nông dân ra đi, chứ chẳng phải câu chuyện là người dân cày ở lại.
Câu chuyện mở mang hạn điền rõ ràng khiến cho năng suất đóng gói nông nghiệp tăng cao. Thế nhưng khiến cho lúa có làm cho đời sống dân cày khá lên không và khi tích tụ ruộng đất và cơ giới hóa phổ biến nông dân sẽ mất việc khiến?
TS. Đặng Kim Sơn:Câu chuyện về lúa là câu chuyện quan trọng, nhưng gắn với góc cạnh hạn điền theo một giác độ khác.
Nếu mà muốn tăng hiệu quả đóng hộp lúa lên thì việc trước tiên là phải tăng quy mô: ví như một hộ mái ấm chế biến một số sào lúa thì không thể nào có doanh thu ổn được, chứ đừng nói là giàu, nhưng ví như chỉ cần tăng quy mô lên chừng mực độ một số héc ta thì ngay cả chỉ trồng lúa chắc chắn sẽ có lãi.
Việc tăng qui mô sản xuất thành lập ra cơ hội vận dụng cơ giới hóa, tăng năng suất công sức, dùng nước dè xẻn hơn, kết hợp công nghệ khoa học để sản xuất khối lượng nông sản giống hệt có qui mô lớn hơn sẽ dẫn đến tăng thu nhập cao hơn. Chưa nói tới chuyển sang khiến cho nông nghiệp đa canh liên minh với lúa.
Tất nhiên, câu chuyện chính ở đây là làm thế nào để người dân cày sẽ có đời sống khá hơn. Mở rộng hạn điền, sẽ thành lập thời cơ cho một số người dân cày tiếp tục gắn bó với ruộng đồng, và sẽ có những người nông dân ly hương.
Về lý thuyết, khi nông nghiệp đẩy công huân ra khỏi ruộng nương thì nhà máy và công xưởng phải hút công huân tham gia, và hút tham gia không chỉ để người ta làm cho việc mà hút tham gia để họ đổi mới thân phận, tức thị anh nông dân được thay bằng anh người lao động, anh viên chức hay anh kinh doanh. Cái đáng run sợ nhất, thắc mắc đặt ra bây giờ, là hoàn cảnh kinh tế - phường hội của Việt Nam lại không cho vấn đề đó diễn ra thuận lợi.
Mở mang hạn điền là hướng đi bộc lộ tinh thần thay đổi quyết liệt. Ảnh: Lê Hoàng Vũ/Báo Đầu Tư |
Lĩnh vực công nghệ trong mấy chục năm cách đây không lâu dù rằng lớn mạnh trên nhị con số, nhưng tốc độ hấp dẫn công lao tăng rất ít. Các phục vụ của chúng ta thu hút tham gia công lao phổ biến hơn, nhưng toàn các dịch vụ “không chính thức”, tức thị người đi khiến không có phù hợp đồng, không có bảo hiểm, không có tương lai.
Còn bộ máy nhà nước phình quá, hiện giờ chỉ có giảm bớt đi, không thể ngày càng tăng được. Tóm lại, nông nghiệp thì đẩy công tích ra, nhưng phi nông nghiệp lại không hút công lao tham gia, câu chuyện tưởng là vướng ở thị trường đất đai, nhưng thật ra là vướng ở thị trường lao động.
Với chuyện mở rộng hạn điền thì chúng ta sẽ khắc phục nguy cơ đó như thế nào?
Để khắc phục câu chuyện về công tích thì chúng ta phải xử lý tốt bài toán tái cơ cấu lại nền kinh tế.
Nền kinh tế của vn trong 30 năm thay đổi cách đây không lâu có khía cạnh thắng lợi là đã phần nào phát triển theo quy luật cơ chế thị trường, nhưng lại có khía cạnh không chiến thắng nghĩa là đã theo quy luật hình thức hoạt động mua bán thì điều trước tiên phải phụ thuộc ưu điểm so sánh.
vietnam có nhị ưu thế: một là công sức (nhân loại rộng rãi, trẻ, có năng lực, thông minh, siêng năng), nhì là có nông nghiệp rất mạnh (đất đai, thời tiết, tự nhiên và lao động sẵn sàng). Nhưng kinh tế vietnam lại không đầu cơ tham gia đấy, toàn thể của cải vật chất xã hội trong 30 năm qua 95% là đầu tư vào kĩ nghệ và dịch vụ.
Và trong kĩ nghệ và kinh tế thành phố cũng đầu tư tham gia phần lớn ngành nghề mà chúng ta không hữu ích thế, như xi măng, sắt thép, đóng tàu,… và về chế độ thì một loạt những thứ trợ cấp, bảo vệ, đầu tư công, đầu tư nước ngoài đều dồn cả vào đấy, chính vì vậy vì thế nhóm lao động dồi dào của chúng ta, mà chúng ta gọi là độ tuổi quà đã phao phí đi mất 2/3 thời gian rồi, giỏi lắm chỉ còn 1/3 quĩ thời điểm đến đây nữa thôi.
Gần giống như thế, sức mạnh của chúng ta về nông nghiệp, đáng nhẽ nếu chúng ta sản xuất một nền nông nghiệp theo chiều sâu (đóng chai, theo hiệu quả, theo chất lượng, theo trị giá, bằng khoa học công nghệ,…) thì sức lớn của nông nghiệp chúng ta sẽ hơn rất nhiều. Nhưng chúng ta lại phụ thuộc một cái nền nông nghiệp khai thác khoáng sản, sử dụng phổ biến vật tư, phổ quát công huân, chạy theo vật phẩm rẻ, bán tham gia hoạt động mua bán dễ tính,… vì vậy là chúng ta khiến tiêu hao gần như tài nguyên và khiến cho phí phạm phần đông thời điểm.
Trong đó có cả câu chuyện phung phí đất đai, hàng chục năm không dám sử lý nhân tố hạn điền, điều đa canh đóng hộp nông nghiệp, điều đất nông lâm trường,…Rõ ràng câu chuyện đã là quá chậm rãi.
Đã đến lúc cuộc sống buộc chúng ta phải cương quyết bẻ lái, thay đổi lại, không chỉ tái cơ cấu riêng trong ngành nghề nông nghiệp mà cần thiết hơn là phải làm cho cái việc chúng ta cứ nói suốt sa sả suốt mấy năm nay là tái cơ cấu nền kinh tế, thay đổi mô phỏng tăng trưởng.
Nhưng tái cơ cấu như thế nào? Theo tôi, phải xác định phương hướng trở lại đúng cơ chế hoạt động mua bán tà tà phát huy ưu thế thiên nhiên của tổ quốc là tài nguyên con người và sản xuất nông nghiệp.
Nước lớn TQuốc nằm kế bên chúng ta đã được cả thế giới công nhận là công xưởng của nhân loại rồi, điểm cộng của họ là công nghệ rõ ràng rồi, trong khoảng kĩ nghệ nhẹ đến công nghệ nặng.
Tôi nghĩ là con đường thoát cho kinh tế vn phải là con đường phát triển một nền kinh tế dịch vụ, vì đó chính là một nền kinh tế dồn vào một chỗ vận động sức công huân của nhân loại, sử dụng trí não của nhân loại, dùng sự khôn khéo, khả năng của nhân loại trực tiếp khiến ra của cải vật chất.
Trong nền kinh tế dịch vụ trong khoảng thấp đến cao, có đỉnh là dịch vụ ứng dụng, IT, thiết kế, trả lời, chuyên gia…, cũng có phần ở giữa rất là bát ngát như y tế, giáo dục, liên lạc vận chuyên chở, văn hóa, nghệ thuật,… và có cả cái phần rất rộng ở bên dưới nữa như là giúp việc, thợ xây đắp, kiểm soát an ninh nông nghiệp, thủy thủ, quân sự,…. Với một cái nền thị trấn hội và chính trị bình ổn như vietnam thì tôi nghĩ đây là cơ hội rất khả quan cho chúng ta bắt tham gia thị trường ấy.
Thời điểm gần đây những nước phong lưu như Singapore, tập trung vào cái đỉnh cao, bao nhiêu người cần chữa bệnh, bao nhiêu người cần huấn luyện thì tới đấy. Những nước gian truân, như Philippines, thì toàn tập trung tham gia những chỗ thấp, như bao nhiêu người nấu ăn, bao nhiêu người giữ trẻ, bao nhiêu người giúp việc nhà thì họ đi họ làm.
Các nước trung bình, chả hạn như China, thì bao nhiêu người xây dựng, bao nhiêu người khiến công nghệ, bao nhiêu người lắp ráp, thì thuê đứa ở đấy đi.
Còn phiên bản thân người Việt Nam không chịu lùi, họ cũng chủ động tiến vào nền kinh tế dịch vụ. Ở trong nước thì người giúp việc, cửu vạn, xe ấp ôm, quán ăn, karaoke, xây đắp, bán buôn… . Ở ngoài nước thì ứng dụng, tin học, khiến cho tóc, nấu ăn, xây dựng, thủy thủ, nông nghiệp….
Nhưng đó mới chỉ là tự phát để mưu sinh, cũng như người dân cày phá rào ra làm đồng khoán, người buôn bán tự buôn thúng buôn bán trên hoạt động mua bán “chợ đen” trước đây chứ chưa có chiến lược, chính sách, chủ trương của nhà nước, chưa có đơn vị, chưa có hiệp nghị. Không người nào đầu cơ cho họ, không bạn nào kiểm soát an ninh, không khách hàng nào tìm hiểu hoạt động mua bán, kĩ nghệ, không khách hàng nào bảo hiểm những người đó, không người nào đào tạo những người đó, không ai tấn công thuế những người đó cả.
Tôi nói tài nguyên lớn nhất của chúng ta đang và phải khai thác là loài người. Còn nông nghiệp thì chúng ta nói nhiều rồi, nhưng về thực chất hỗ trợ (vốn, công nghệ công nghiệp, hạ tầng cơ sở,…) thì cũng trong cùng hiện trạng bị bỏ quên như vậy.
Ông có theo dõi cuộc gặp của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc với các đơn vị trong An Giang không? Ông thấy thế nào, những kết luận của ông đã phục vụ được tình hình chưa?
Có. Vừa mới đây Thủ tướng đi khá rộng rãi đến các vùng đóng chai nông nghiệp. Trước đấy, Thủ tướng nói điều tôm ở bán đảo Cà Mau, rồi Thủ tướng lên Tây Nguyên nói về vấn đề cà phê, và vừa rồi Thủ tướng về Đồng bằng Sông Cửu Long nói về lúa gạo.
Chúng ta còn có thể kể ra thêm phổ biến nông phẩm ý tưởnrg khác như chè, hạt tiêu, hạt yếu tố, đồ gỗ,… chúng ta phải biến phần lớn những ngành hàng đấy thành các mũi nhọn kế hoạch cho ngành nghề nông nghiệp, như ban nãy tôi nói về mũi nhọn của lĩnh vực kinh tế phục vụ.
Một khi nó đã là một cái ngành kế hoạch của nước nhà thì nó phải bộc lộ ở với Luật lệ, chính sách, đơn vị, kế hoạch, quy hoạch, đầu tư công…
Đội ngũ chuyên gia, các ông có cảm thấy thông điệp nào trong khoảng phía trên đòi hỏi mình nhập cuộc hoạch định chiến lược đó không?
Chính phủ có các hoạt động rất mạnh xung quanh các điều tạo ra kinh tế, bao quanh phát hành Công nghệ Thông tin, sản xuất du lịch, những hoạt động rất mạnh xung quanh hấp dẫn đơn vị phát hành đầu tư vào nông nghiệp, rất mạnh trong cái việc áp dụng nông nghiệp kĩ nghệ cao.
Đã có những tín hiệu rất mới, rất đúng hướng. Chúng ta vô cùng chờ mong là hướng đi đã mở đầu hình thành lên rồi cần nhanh lẹ biến thành hành động.
Xin cám ơn ông.
Mời xem lại kỳ 1: Thời cơ để người nông dân khiến giàu trên cánh đồng của mình
“Chúng tôi không được coi là một phố hội có học thức, có văn hóa giả dụ chúng tôi không hổ ngươi để mở đầu nỗ lực trở thành một phố hội có học vấn, có văn hóa trong thời gian ngắn nhất có thể”. Hoan nghênh lãnh đạo của Thủ tướng và Bộ Công an trong việc nhanh chóng xác minh và thu hồi những tấm biển xanh cấp sai phép lập lại kỷ cương chơ vơ tự trong việc cấp biển này. Cơ chế đóng gói và xuất khẩu gạo của chúng ta có thể nói đã quá “cổ lỗ sĩ” |
Huỳnh Phan thi hành
Xem thêm: An toan thuc pham ngay tet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét