Phải rất khó chúng tôi mới thuyết phục được chị Nguyễn Thị L. (42 tuổi, phố Phú Lạc, thị xã Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ) kể lại chuyến đi định mệnh và những ngày bốn tuần mờ ám nhất của thế cục bản thân. Với chị, đó là những ký ức suốt cuộc đời này chị không bao giờ có thể quên được.
Chị L. kể, năm 18 tuổi, theo sự sắp đặt của phụ vương mẹ, chị phải lấy một giới trẻ gần làng, nhưng chị không đồng ý. Bởi khi đó, chị đã có người để mến thương. Không ít lần chị L. đã khóc xin phụ vương mẹ hãy đổi mới quyết định, nhưng không khách hàng nào thấu nắm bắt cho nỗi khổ tâm chị đang chịu đựng.
Chị L. xót xa kể lại: “Ngày cưới kế cận, không chấp thuận căn số nên tôi mua mọi cách thức trì hoãn. Khi đó, một người bạn gần nhà nói có người chị họ ở Hà Nội về quê đang cần tậu người đi làm cho, lương cao, ví như đi thì đi ngay trong ngày.
Đang trong lúc thuyệt vọng, nghe vậy, tôi không lần chần, hành lí khởi hành theo vợ chồng chị ta, nhưng vẫn nói dối mái ấm đi tham gia tổ chức kinh doanh cách thức nhà hơn 20km khiến cho việc. Đi được một ngày, sau bữa tối, chả hiểu sao tôi ngủ choáng váng không biết gì. Sáng hôm sau tỉnh giấc dậy, tôi thấy chính mình đang ở trong một căn phòng độc đáo mít. Hình như tôi là nhị người phụ nữ mày mặt dữ tợn”.
Quá sốt ruột, chị L. đã cố gắng van xin nhị người phụ nữ kia cho bản thân về, nhưng họ ko phải động lòng. Lúc đầu, họ dỗ ngon, dỗ ngọt giả dụ lấy chồng TQuốc chị sẽ được sống vui tươi, có tiền gửi về nhà, nhưng chị một mực không nghe. Thấy chị cứng đầu, họ quay ra uy hà hiếp, dọa bắt nạt, giả dụ chị không chịu họ sẽ gả bán chị tham gia thanh lâu.
“Hôm sau, tôi được họ cho ăn một bữa cơm hưng thịnh biên soạn, sau đó họ đưa tôi đến một căn nhà đẹp hơn. Sau này hỏi ra mới biết, tôi bị đưa tới thức giấc Tây Ninh (TQuốc) và bán cho người con trai sinh năm 1974. Tôi đành chấp nhận số phận vì không có sự lựa chọn, may thì được tham gia gia đình tử tế, không may thì phải khiến “trâu ngựa” cho cả mái nhà nhà chồng”, chị L. kể lại.
Chị L. kể lại những ngày tháng cơ cực bên xứ người.
Cũng từ đó, chị L. khởi đầu cuộc sống bên xứ người, không nhân thức tiếng, khổ sở trăm bề. Nhân tố an ủi duy nhất là chị được gả bán vào mái ấm khá tử tế. Thấy chị L. không ăn uống, suốt ngày giam bản thân trong phòng, họ đã cho chị gặp gỡ một cô dâu Việt, lấy chồng ở đây khá lâu để hàn ôn tâm can.
Ở đây hơn 1 tháng chị L. mới biết, hóa ra có phần lớn người cùng cảnh ngộ với chính mình bị lừa bán sang khiến dâu xứ người. Người nào hên thì trốn được về quê hương, có những người suốt đời chịu cảnh đau khổ. Cứ nghĩ tới cảnh đó, nước mắt chị L. lại tuôn rơi.
“Đôi khi khốn cùng, tôi muốn hoàn thành đời bản thân mình, nhưng rồi nghĩ tới đích mẫu, cùng các con bé bỏng ở quê, tôi đành gắng gượng, chờ thời cơ bỏ trốn. Tôi âm thầm thăm dò tin tức để về quê, nhưng mọi thứ đều trở nên tuyệt vọng. Khi tôi sinh con gái, họ vui mừng và đơn vị tiệc linh đình. Dù vậy, tôi vẫn nuôi mong ước được đi về quê hương”, chị L. cho hay.
Sau một thời gian, khi kiếm được tiền, chị L. cũng đã sắm bí quyết viết thư, liên lạc về quê nhưng hy vọng bao lâu cũng không có phúc âm. Cuộc sống bất minh cứ kéo dài, cho tới năm 1998, khi ấy con gái chị được gần 2 tuổi, chị xin phép chồng cho bản thân về thăm gia đình, chồng chị đồng ý, nhưng mọi chuyện sau đó thật éo le. Chị L. kể nội địa mắt: “Tôi đếm từng ngày mới được về quê, thế nhưng chưa ra tới cửa khẩu đã bị kẻ gian lấy trộm hết tiền, hành lý tôi phải quay lại nhà chồng. 3 bốn tuần sau, tôi mới có thời cơ trở về lần nữa”...
Đó là ngày 25/8/1998, sau gần 3 năm xiêu bạt xứ người, chị L. được đi về quê hương. Chị về nhà như một nhân tố kỳ diệu không chỉ đối với phiên bản thân chị, mà còn đối với người nhà, mái nhà. “Thấy tôi về, trong khoảng đầu làng tới cuối xóm khách hàng nào cũng kéo nhau đến xem, liệu có đúng tôi không. Mẹ tôi khóc bất tỉnh đi vì không nghĩ con gái bản thân còn sống.
Bà kể lại với tôi, sau khi tôi đi làm, 1 bốn tuần không thu được thông tin gì của con gái bà mới đi tậu. Hỏi bằng hữu, người thân, vào tận công ty tôi đã từng khiến, nhưng không thấy tăm dạng gì. Thậm chí, mái ấm tôi còn đi xem bói xem tôi còn sống hay đã chết. Thế nên khi tôi về, cả nhà vỡ lẽ òa trong êm ấm”, chị L. nghẹn ngào.
Được trở về với gia đình, nhưng nỗi nhớ con gái khôn nguôi. Chị muốn sang thăm con nhưng ba má chị một mực không cho đi vì sợ mất con gái thêm lần nữa. “Đi bận rộn núi, quay về mắc sông”, không còn phương pháp nào khác chị đành ở nhà chú tâm bác mẹ già và đứa em gái bị bệnh.
Xem nhiều hơn: Mẹ đơn thân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét