Chị Thanh Hiếu, 31 tuổi, quê Bình Thuận kết hôn với đấng phu quân Đức, anh Stefan, 33 tuổi, năm 2010. Anh chị từng trải qua những bốn tuần ngày gian lao khi tiền lương thấp, phải chắt chiu từng đồng và không dám có con. Sau 7 năm khó nhọc, cuộc sống của anh chị đã dễ chịu hơn đa dạng. Dưới đây là san sớt của chị về quãng thời gian gian nan.
Gần 9 năm yêu nhau, 7 năm ngày cưới, trên tay ấp ôm 'cục tiến thưởng' 18 tuần tuổi, và nghe chồng thì thầm bên tai: "Em và con là những gì cần thiết nhất đời anh, còn lại là thứ yếu", tôi nhoẻn cười vui vẻ. Sau nhiều gian lao, giờ chúng tôi không còn phải sống vội, chật vật kiếm từng đồng, mà có nhiều thời điểm hơn cho tổ ấm nhỏ xíu. Đôi khi ngồi nhớ lại những tháng ngày đã qua, tôi nghĩ cuộc thế chính mình như một cuốn phim với phổ quát thăng trầm, nút thắt, đau khổ, vui sướng...
Tôi và anh quen nhau năm 2008 qua một người bạn. Khi đó tôi làm cho thông ngôn viên và lễ tân cho một học viện tạo mẫu tóc của Singapore tại Sài Gòn, còn anh sang vn học võ, đi ngao du sau khi tốt nghiệp trung cấp tin học. Vốn là một người mê võ nên anh quyết định đến vietnam để học thêm. Anh đã bán xe hơi để thi hành ham mê của bản thân.
Anh Stefan và chị Thanh Hiếu quen nhau qua một người bạn tầm thường. |
Tôi giúp anh sắm nhà trọ rẻ và dạy anh tiếng Việt. Bốn tuần 11/2008, khi đi chơi cùng hội bạn ở Vũng Tàu, lúc đi dạo ở bờ biển, anh tâm sự chính mình từng có bạn gái, hai người đã chia tay 6 tháng. Trước khi qua vn nhị người đã thử quay lại nhưng tình cảm không còn như xưa. Anh nói hiện giờ anh đã yêu người khác.
Tôi nhân thức người anh nói là bản thân mình nhưng thời gian đó, tôi mới chia tay bạn trai, tôi không muốn buộc ràng vào một mối quan hệ nào hết, trên hết tôi sợ mất đi một người bạn như anh. Vài ngày sau đó, anh tỏ tình với tôi. Nhưng tôi đã thẳng cánh nói rằng chính mình không có yêu cầu yêu người nào lúc này, hơn thế nữa 4 tháng sau anh sẽ lại về Đức, nên "đừng đem tình ái ra làm cho trò đùa".
Nghe tôi nói vậy, anh khá bi quan nhưng anh xin được chạm chán tôi mỗi ngày: "Anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh trẻ người nhưng không non dạ". Nói là làm cho, anh nhờ em trai bên Đức gửi bằng cấp của anh sang vn để anh xin việc. Thời gian đó tôi vẫn gặp anh mỗi ngày nhưng không hẹn hứa gì về tương lai cả, đi chơi vẫn tiền khách hàng nào nấy trả chẳng khách hàng nào nợ ai. Sau khi nhìn thấy những nỗ lực và cảm kiếm được tình cảm anh bỏ ra cho mình là sống động, tôi quyết định nhận lời tỏ tình của anh đúng tham gia ngày lễ Noel.
Tháng 2/2009 là đúng lịch Stefan về nước nhưng anh đã hủy vé để ở lại. Quyết định bất ngờ của anh làm bác mẹ rất thấp thỏm. Họ thay phiên nhau qua thăm anh và xem mặt tôi. Khi chạm mặt tôi, ông bà có tâm tư rằng lúc nghe con trai tôi có người ấy bên này họ lo lắm, vì nghe nhiều người nói con gái châu Á hay lừa lấy tiền, có visa, quốc tịch rồi là bỏ chồng. Tôi nắm bắt nỗi lo của ông bà nên rất cẩn trọng chuyện tình cảm và tiền nong.
Sau đa dạng bốn tuần trời ở Sài Gòn không mua được công tác tán thành, thêm việc ông bà nội ngoại của anh bị bệnh, tôi khuyên anh về nước. Anh nói chỉ về ví như tôi đồng hành. Lúc đó, tôi hứa cố gắng sang với nhau nhưng tình thực chỉ hẹn để anh đỡ phải nghĩ suy.
Các bạn từng có thời điểm xa vắng anh phải trở về Đức còn người yêu ở Việt Nam. |
Tháng 10/2009, anh quay quay về Đức, hai đứa vẫn giữ giao thông, ngày nào cũng gọi điện tới hot máy. 6 bốn tuần sau, tôi qua thăm anh hai 04 tuần rưỡi. Lần đầu anh dẫn tôi đi thăm ông bà nội, anh có nói trước là ông bà rất khó khăn, thưởng thức phải ngồi thẳng lưng, tay để lên bàn làm cho tôi lo lắm. Ngờ đâu lúc ra về, bà cầm tay anh rồi bảo: "Con mà làm mất cô gái này bà sẽ giận con đấy".
Hôm sau, anh giam cầm tôi vào phòng khách, không cho tôi qua phòng khác. Khoảng một tiếng sau, anh bắt tôi nhắm mắt rồi dẫn vào phòng ăn. Tỉnh ngộ ra, tôi thấy trước mắt là 2 đĩa mỳ, 2 ly nước chín (vì anh không uống rượu) và một cây nến. Anh cầm chiếc nhẫn bạc, mặc áo sơ mi, quần tây rồi quỳ xuống chân tôi.
"Em thấy rồi đó, anh có điều kiện kinh tế eo hẹp lắm. Sáng 6h30 ra khỏi nhà, 6 giờ tối mới rời công ty. Cuộc sống của anh không hào nhoáng, không giàu có nhưng những gì anh có anh đều bỏ ra cho em. Em có đồng ý lấy anh không?", Stefan nói.
Lúc đó tôi chỉ nhân thức khóc, khóc vì hạnh phúc, và khóc vì đĩa mỳ dở tệ mà anh nấu. Hôm sau tôi bắt anh hẹn, nhị đứa sẽ chi trả tiền đám cưới, không nhận vàng cưới trong khoảng mái nhà nhị bên, cùng nhau tiêu tiền phổ biến... Nếu anh đồng ý thì tôi mới chịu. Anh cười và nói chỉ nhớ tiếc là không có tiền cho tôi bớt khổ. Thế là hai đứa nhanh lẹ sẵn sàng giấy tờ để đạt yêu cầu kết hôn bên vn.
Bốn tuần 8/2010, đám cưới của chúng tôi công ty ở quê tôi. Ba mẹ anh nói muốn trả chi tiêu nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi không muốn dựa vào ai khác, tôi muốn chứng minh cho dân chúng thấy chúng tôi tới với nhau hoàn toàn vì tình yêu, và không có đồng euro nào mua được nhân phẩm của tôi. Sau đó, anh về Đức còn tôi ở lại để học bằng A1. Đúng 30 Tết là tôi có visa, mùng 7 tết hoàng hậu chồng tôi đoàn tụ.
Lúc đó, lương chồng tôi thấp lắm, nhì vợ chồng có năng lực tài chính thấp theo đúng kiểu rớt mồng tơi. Thấy tôi nhớ nhà quá, anh dành dụm tiền hai đứa về thăm quê thê thiếp, với yếu tố kiện là trong vòng 6 tháng tôi phải đậu bằng B1. Thế là mỗi bốn tuần hai đứa chỉ ăn đúng 80 € (bao gồm cả giấy vệ sinh, nước uống...). Thỉnh thoảng thèm ăn cái bánh 3,5€ mà suy nghĩ mãi mới dám sắm một cái rồi 2 đứa vừa đi vừa ăn với nhau.
Tôi đi chợ tuần nào anh cũng đòi ăn trứng luộc với nước mắm. Rau tôi mua loại gì anh cũng ăn. Một tuần hai đứa ăn chục bữa trứng, hết luộc đến rán, rau xào các loại. Tôi thì thèm tôm kinh khủng, mà nó đắt quá nên cứ nói chồng là tôm đông đá em không ăn. Cuối cùng sau 6 tháng tiết kiệm và tôi lấy được bằng B1, nhì hiền thê chồng cũng được về vn.
Sau đó tôi vừa học B2 vừa khiến cho thêm nail để kiếm tiền đóng học phí. Sau một năm tôi mở đầu ra khiến cho riêng, những 04 tuần đầu vừa khiến cho vừa tìm thêm khí cụ nên không dư được đồng nào. Sau 4 tháng tôi mới có thêm thu nhập phụ chồng, mỗi ngày tôi cày 13 đến 15 tiếng ở chỗ làm. Có tiền rồi tôi khích lệ anh vừa làm vừa học thêm các lớp tập huấn chuyên ngành ngắn hạn. Thời gian đó tôi ước ao có con nhưng nghĩ tương lai chưa vững, tòa tháp chưa có, sợ con khổ nên lại thôi.
Cả nhà vui vẻ bên cô con gái đầu lòng. |
Cuộc sống dần khá hơn, nhì vợ chồng chẳng hề lo chuyện ăn uống nữa. Một lần đi chợ tôi tìm tôm, anh mới phát hình thành tôi nói dối việc không thích tôm đông đá đợt trước. Giờ thấy tôi đứng nhìn cái gì là anh bốc bỏ vô xe đẩy luôn, có nói thế nào cũng không cho trả lại. Sau này tôi cũng mới biết anh không thích ăn trứng chiên, những loại rau mà trước đây tôi nấu là loại anh rất ghét, nhưng vì nó rẻ nên anh ăn.
Sau 4 năm cố gắng chồng tôi được lên chức trưởng phòng, cuộc sống ổn định chúng tôi mới tậu mua nhà và sinh em nhỏ tuổi. Lúc làm hồ sơ, anh một mực để tên tôi tham gia vì anh nói nếu không có hoàng hậu sẽ không có anh ngày hôm nay.
Bây giờ tôi đã lui về hậu phương, để mắt cho con. Bản thân mình anh lo kinh tế nhưng khiến việc gì anh cũng hỏi hiền thê. Đi khiến về anh cũng giúp tôi chăm con, làm việc nhà. Sau nhiều biến cố, tôi nhận ra mình đã may mắn khi có một đấng phu quân như anh. Những ngày tháng gian nan càng làm cho tình ái của chúng tôi thêm bền chặt. Tôi không còn e sợ bất cứ gian khổ nào vì tôi biết, sẽ luôn có một bàn tay nắm tay tôi vượt qua đầy đủ.
Thanh Hiếu
Đọc thêm: Cung tet nguyen dan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét