Các nhà khoa học thị trấn hội từ lâu đã quen thuộc với “hiệu ứng hào quang đãng lan tỏa” (halo effect) – tức tâm lý đánh giá những người có bề ngoài đẹp là mưu trí hơn, thành công hơn và nhiều người biết đến hơn những người khác.
Tác động của hiệu ứng này lan rộng khắp nơi, và nơi khiến việc cũng không hề là ngoại lệ. chả hạn những sinh viên ra trường có bề ngoài thú vị kiếm được phổ biến tiền hơn so với những người có thiết kế nhàng nhàng, kể cả các luật sư cũng vậy. Và nghiên cứu còn cho thấy khi một CEO bảnh trai hiện ra trên TV, cổ phiếu công ty của họ thường lên giá đáng kể.
Nhưng điều lôi cuốn ở đây là, khoa học cũng cho thấy có một hiệu ứng tương tự về doanh thu ở phía bên kia thái cực.
Một nghiên cứu được chấp hành bởi nhà tâm lý học Satoshi Kanazawa và chuyên gia marketing Mary Still đã dồn vào một chỗ phân tách dữ liệu về thu nhập store ngàn đối tượng trong độ tuổi từ 17 đến 29.
Lúc đầu, kết quả có vẻ ủng hộ hiệu ứng hào quang đãng lan tỏa: những người có ngoài mặt đẹp hơn thường có doanh thu cao hơn những người tầm thường. Dĩ nhiên, vấn đề đó chỉ đúng đột nhiên tính tới các nhân tố như trí lanh lợi, sức khỏe và tính cách thức. Một khi các nhân tố này được đưa vào để ý, tầm cần thiết của vẻ đẹp bề ngoài gần như không còn nữa.
Đáng quá bất ngờ hơn là những gì xảy ra với các nhà tìm hiểu khi họ chia tách 2 đội ngũ ở “tận cùng bảng xếp hạng.” Các phân tích trước đó đều nhóm những người không lôi cuốn và vô cùng không thú vị tham gia phổ biến một lực lượng, gọi là nhóm có sắc đẹp “dưới nhàng nhàng.”
Khi Kanazawa và Still chia những người “không thú vị” và “cực kỳ không lôi cuốn” vào 2 nhóm riêng biệt, một thiên hướng thu hút sinh ra: Top 3% những người “xấu xí” nhất thực ra lại có doanh thu cao hơn so với 50% số người được coi là có dung nhan “trung bình” hoặc “tương đối xấu.”
chậm triển khai là về khía cạnh thống kê, nhưng một phân tích còn chắc chắn hiệu ứng này ở một góc cạnh khác: công nghệ. Ana Gheorghiu, một nghiên cứu sinh ở Đại học Essex, đã đòi hỏi những người tham gia tìm hiểu nhìn tham gia ảnh chân dung chụp đầu của các nhà vật lý học và các nhà di truyền học ở khắp nơi trên thế giới.
Sau đó họ phải cho điểm các bức chụp về chừng mực thu hút và lanh lợi. Kết quả cho thấy những người “kém sắc” một lần nữa thắng thế: Ngoài ra những người nhập cuộc nghiên cứu tỏ ra ân cần hơn tới các nhà khoa học có vẻ ngoài hấp dẫn, thì họ lại bình chọn những người “xấu xí” hơn là mưu trí hơn và có năng lực hơn.
Điều đáng ghi nhớ ở đây là hiệu ứng này không hiện ra ở lĩnh vực chính trị, nơi mà những người có bề ngoài thú vị hoàn toàn chiếm giữ ưu thế và thành công hơn.
Tất nhiên, trong một số trường thích hợp, “xấu xí” đúng là đem lại đa dạng ích lợi hơn và trong khoảng đó dẫn ta đến câu hỏi “Vì sao?”
Có gần như giả thuyết được đưa ra để trả lời cho nghi vấn này. Thứ nhất là chúng ta luôn tỏ ra chiều chuộng với những người thiệt thòi, ghé vế. Thứ nhì là chúng ta thường ít chịu áp lực cạnh tranh từ những người có bề ngoài không thú vị, bởi vậy ta thường tìm cách giúp họ thăng tiến (mà mỗi lần thăng chức cũng đồng nghĩa với mức lương cao hơn).
Nhà kỹ thuật chính trị Gabriel Lenz, tới từ Đại học Berkeley, lại có một giả thuyết khác: “Tôi đoán là, ở những công tác yên cầu kiểu dáng đẹp, ví như bạn thấy một người có thiết kế không được như chờ mong ở đó, bạn sẽ đoán hẳn là họ phải cực kỳ nhiều năm kinh nghiệm giang, vì đó là bí quyết độc nhất giúp họ tới được địa điểm mà họ đang nắm giữ.”
Dù lý do là gì đi nữa, thì chúng ta cũng cần nhớ một vấn đề là không nên đánh giá người khác dựa vào vẻ vẻ ngoài của họ.
Theo Trí Thức Trẻ/INC
Xem thêm: An toan thuc pham mua le tet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét